Tâm sự của một du học sinh Nhật Bản sinh ra và lớn lên ở Miền Trung nắng gió

Thương bố mẹ mà vẫn chưa làm được gì. Nhà vay ng thân 200 tr cho e sang Nhật.Em vẫn luôn tự hứa phải chăm chỉ đi học, đi làm, rồi tiết kiệm tiền gửi về cho bố mẹ. Nhưng cuộc sống bên này khó khăn nhiều hơn e ngĩ. Mọi thứ quá áp lực, mà e thấy ko chỉ mỗi chúng ta, người Nhật họ cũng sống và làm việc 1 cách rất áp lực. e đi làm, đi học, mỗi ngày ngủ 4 tiếng, hôm nào làn đêm thì 2 ngày ko ngủ luôn, lắm lúc nghĩ mình cũng trâu bò thật,ace mỗi ngày ngủ mấy tiếng? lúc nào em cũng thèm ngủ. Em làm lowson tuy nhiều cái chưa biết nhưng chồ e dễ thương và tốt bụng lắm, tuy ko có người VN nhưng các sempai ai cũng nhiệt tình. Mấy ngày đầu đứng thỉnh thoảng cứ quên cái này, quên cái kia, chỉ biết xin lỗi rồi đứng cười, khách cũng cười. Tuy mệt nhưng vui.

Cuộc sống có quá nhiều điều muốn chia sẻ. Nhưng nhiều lúc rất buồn mà cũng chả có ai tâm sự, nên nhiều lúc rất rất buồn cũng chả buồn tâm sự với ai, mà có tâm sự thì cũng giữ lại phần buồn nhất cho riêng mình. Có chăng cũng chỉ được vài câu động viên thôi, sau tất cả chúng ta vẫn phải tự mình vượt qua. Cuộc sống chính là vậy, đau đớn、khó nhọc, tổn thương phải chịu đựng một mình.Trưởng thành là 1 hành trình cô đơn, thực sự rất cô đơn. Nhiều lúc cô đơn phát khóc. Mỗi khi nghe bạn cùng phòng nc vs ng yêu mà thấy chạnh lòng. 22 tuổi ko 1 mảnh tình vắt vai, ở VN ko có, sang Nhật lại càng ko. Nhiều lúc chỉ mong điện thoại có vài cuộc gọi nhỡ, vài tin nhắn hỏi han. " Em yêu

Ngày dài mệt mỏi

Bỏ cả đi em

Ngả đầu vào đây

Anh ru em ngủ"

Mà lắm khi có ng thả thính e lại ko phân biệt được đâu là thính, đâu là bả, có chăng chạy đến trước mặt và nói" tôi thích em" thì may ra e mới hiểu. Cùng tuổi nhiều người 2 đứa con rồi mà e vẫn gà mờ chả biết gì.

Nay e chỉ buồn xíu thôi, nên viết linh,

mai e lại mạnh mẽ. Em còn ước mơ, e còn bố mẹ, còn các em, e không cho phép mình yếu đuối. không mạng mẽ thì yếu đuối cho ai xem. Em đang phấn đấu để học thật tốt tiếng Nhật và sau này về mở trung tâm dạy tiếng Nhật ở quê hoặc nếu là ở thành phố thì sẽ mở lớp dạy tiếng Việt cho người Nhật vì em thấy nhu cầu này khá cao.

Mỗi người đều ko giống nhau, nước mắt mỗi người nếu chưa nếm thử sao biết được ai mặn hơn ai ngọt hơn.sống xa nhà ai cũng vất vả hết. Chúc ace nhiều sức khoẻ, học tập và làm việc tốt.

 
Scroll to top